Seri tranh “Bốn Mùa Của Ánh Sáng” như một bản thì thầm của thiên nhiên. Ở đó, hoa lá không mang tên gọi, không cần hình dạng; chúng chỉ tồn tại như những đốm màu khẽ nở ra rồi tan vào nhau, giống cách sự sống tự biểu lộ mà không cần lời giải thích. Bốn mùa trôi qua không phải để kết thúc, mà để mở ra một lần bắt đầu khác—chu kỳ nối tiếp chu kỳ, nhẹ như hơi thở của đất. Ánh mặt trời đi qua từng bức tranh như một nhịp tay dịu dàng, đánh thức màu sắc, nâng đỡ từng chuyển động âm thầm. Nhờ ánh sáng ấy, vạn vật không ngừng được tái sinh, lặp lại mà cũng mới mẻ mãi; và trong dòng chảy bất tận ấy, người xem bắt gặp chính nhịp tuần hoàn của mình.